“Thành phố chiều nay
Thành phố mưa bay
Những cơn mưa nhiều như nỗi nhớ
Em ngủ quên trong lòng quán nhỏ
Trong giấc mơ, cả hai chúng ta đều buồn”
Cưới anh chưa được 2 năm, mà em tưởng chừng như mình đã sống hết nửa phần cuộc đời. Nếu biết trước cuộc sống hôn nhân vất vả như vậy, có lẽ em đã không nhận lời cầu hôn ấy.
Em, một cô gái có thể coi là xinh đẹp và thành công trong cuộc sống. Ngày gặp anh, em có tất cả, kể cả sự cô đơn. Anh có nhớ không, ngày đó anh hứa sẽ đem đến cho em hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà em chưa bao giờ có được, hạnh phúc của một gia đình.
Em vì cảm động và một phần vì khao khát được yêu thương mà chấp nhận từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh cao, lui về hậu phương. Nhưng có lẽ, em đã sai rồi!
Anh có biết không? Từ sau kết hôn, em khóc nhiều …
Em đã khóc rất nhiều khi mỗi lần anh muốn ăn món cá lóc chiên xù. Dầu ăn thực sự đáng sợ anh à, bắn vào người khiến em nóng rát vô cùng. Vậy mà lúc về anh chỉ hỏi “Sao em hậu đậu thế?”
Anh chưa bao giờ nấu cho em ăn như lời anh đã hứa
Em cũng đã mệt mỏi sau mỗi buổi tiệc tùng của anh với bạn bè. Anh xỉn rồi ngủ khò, còn em thì 12h đêm một mình rửa hết đống bát đũa chất chồng. Vậy mà sáng hôm sau anh chỉ hỏi “Sao em dậy trễ vậy?”
Còn lại gì sau những đêm nhậu vui của anh và bạn bè, còn lại mình em và nỗi buồn trong căn nhà của hai chúng ta
Chưa kể sau những cuộc vui, anh nôn ói khắp nơi từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh, em đã phát khóc vì em muốn đi ngủ thay vì từ sáng đến tối phải dọn dẹp và dọn dẹp.
Anh muốn khi bạn đến chơi, nhà cửa phải thật gọn gàng và ngăn nắp, anh không phụ giúp em, nhưng sao anh còn thêm việc cho em?
Anh không tiếc cho nỗi cực nhọc của em sao?
Cuộc sống của em, tự khi nào đã trở thành một vòng tròn không điểm kết thúc?
Hay những lần anh bảo cafe em pha không đậm vị như ngoài hàng, món bún cá ngừ em nấu không ngọt như ngoài tiệm hay những lần anh bảo không khí gia đình ngột ngạt đến mức anh không thở nổi.
Em từ bỏ cuộc sống độc thân có thể ngủ nướng đến tận trưa, mỗi ngày đều thức dậy từ sớm để pha cafe cho anh. Nhưng sao anh chẳng nếm được vị ngọt của tình em?
Em tự hỏi, làm sao để có thể nấu cho anh 1 bữa ngon như ngoài hàng và em cũng lộng lẫy như một công chúa chứ chẳng phải là một cô nàng luộm thuộm đầu bù tóc rối
Trước khi nói, anh có nghĩ cho cảm xúc của em không? Một người vợ hi sinh cả sự nghiệp để vun vén cho gia đình, em lo anh uống cafe ngoài có pha pin tạp chất, sợ anh ăn ngoài không an toàn vệ sinh thực phẩm, em sợ đủ thứ. Nhưng cuối cùng, dù cố gắng đến mấy, em cũng không bằng ngoài kia.
Đúng là “cạnh bên một người vô tâm, là nước mắt tuôn âm thầm”!
Anh nói thích mưa, em vội yêu cả bầu trời. Nhưng anh nói không khí gia đình ngột ngạt, em biết phải làm sao đây hả anh?
Anh có nhớ lần anh bị ốm, em sợ anh không đủ sức khỏe để làm việc, mỗi ngày đều đặn làm nước trái cây, làm sữa hạt cho anh uống. Lúc đó, anh đã cảm ơn em. Lời cảm ơn suốt 730 ngày em mới được nghe thấy. Em thực sự đã rất cảm động.
Tại sao phụ nữ lại mềm lòng và dễ dàng tha thứ đến vậy. Dù anh có nói hàng nghìn lời vô tâm, chỉ cần một lời nói yêu chiều, em đã quên sạch những nỗi buồn trước đó.
Là vì em yêu anh quá nhiều, phải không anh?
Ly nước ép tình yêu, tôi pha cho một người, chưa chạm môi vào uống, đã lảo đảo một đời …
Em ước mình được quay trở lại cái thời yêu đương mặn nồng. Anh đẹp trai còn em thì đẹp gái, bình bình yên yên tận hưởng hết thảy niềm vui của cuộc đời.
Hy sinh và nhẫn nại là ưu điểm nhưng đôi khi đó cũng là con dao hai lưỡi giết chết thanh xuân của một người phụ nữ. Em không bao giờ than vãn hay kêu ca về bất cứ chuyện gì trong gia đình, bởi em muốn anh chuyên tâm cho công việc.
Thay vì hỗ trợ anh ở những buổi ký kết hợp đồng, em chọn hỗ trợ anh ở hậu phương, từ sức khỏe, môi trường sống, đến chuyện gia đình hai bên nội ngoại. Vậy mà có lẽ, những hi sinh của em không được anh nhìn nhận.
Một gia đình hạnh phúc là cả hai cùng cố gắng không phải sao anh?
Chưa kể, dạo này em cũng suy nghĩ nhiều khi thấy báo đài nói về chuyện chồng ngoại tình, vợ đi đánh ghen. Em sợ, sợ một ngày đến cả việc khóc trước mặt anh em cũng không còn đủ sức để làm chứ đừng nói gì đến việc đánh ghen.
Hóa ra, sống cho mình thì dễ, sống vì gia đình mới khó phải không anh?
Lúc viết những dòng này, em đã nghĩ sẽ bảo anh nấu món này món kia để hai ta cùng thưởng thức
Lúc viết những dòng này, em đã nghĩ về một căn bếp nơi trong lúc em nấu món cá chiên anh thích, anh lại phụ em gọt rau củ; trong lúc em chuẩn vị món sữa hạt, món kem hay tách cà phê thơm ngon, anh phụ em rửa chén. Anh à, em cứ muốn được anh cưng chiều như thuở mình mới yêu.
Nhưng rồi cuối cùng em lại nghĩ, cái em thực sự cần lúc này là một cái ôm của anh.
“Chồng à, hôm nay em mệt, chồng ôm em có được không?”